“Viết về bất cứ danh nhân nào người ta thường phải nhắc đến nơi chôn nhau cắt rốn cũng như dòng dõi huyết thống của danh nhân đó - ở đây chúng tôi muốn nói đến Bùi Giáng với Bùi tộc Vĩnh Trinh”. nào búa, nào kiếm, nào xích lăng...
tám cánh tay mọc trên vai
bảo vệ chính nàng Bây giờ, trừ một số báo văn nghệ các tỉnh thành và Báo Thanh Niên chủ nhật còn đăng thơ thì hầu như các báo khác không có mục thơ, trang thơ nữa. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong căn phòng làm việc chật hẹp. Tôi nhìn xuyên qua vai anh, bóng nắng tưng bừng nhảy nhót trên cành phượng già. Phía dưới, trĩu theo làn gió là những cánh hoa phượng đỏ chấp chới… Cầm đòn gánh
buộc sợi thừng
xếch xác đi
vào chợ
tìm gánh mướn Ta biết
Những giấc mơ của ta
vẫn còn được giữ gìn nơi ấy Ngày xưa tôi có may mắn sống ở vùng quê bên lũy tre làng, được hưởng một tuổi thơ vằng vặc ánh trăng rằm, nên những kỷ niệm về Tết Trung thu còn lưu giữ khá mặn mòi trong ký ức. Đêm thứ nhất: Đã quá nửa đêm. Người họa sĩ già chưa ngủ được. Gian buồng chật hẹp của ông chập chờn những mảng màu tối sáng, vẫn mù mịt khói thuốc. Phải cố quên đi và ngủ thôi, ông tự nhủ. Rồi đèn tắt. Giấc ngủ muộn có phần nào đó giống như một bức tranh của trường phái trừu tượng. Phải thưởng thức, ngẫm ngợi khá công phu. Nhưng có lẽ chẳng ai thưởng ngoạn vẻ đẹp của hội họa khi bụng mình còn đói. Nơi đất cát này
phẳng phiu như một nếp gấp dài số phận
và tôi muốn hát lên
bài ca sầu thảm của chính mình Phở vốn không phải là món ăn đặc trưng của Sài Gòn mà theo chân người xứ bắc vào nam. Nhưng nó đã nhanh chóng hòa vào danh mục ẩm thực miền Nam trong dòng chảy văn hóa ẩm thực cả nước và cũng nhanh chóng chiếm được ngôi vị “đầu bảng” lựa chọn của thực khách mọi thành phần, mọi lứa tuổi, đặc biệt là dân Sài Gòn. |
|
|
|
|
(TNO) Tivi, xe máy, nhạc chế, chày cối, karaoke, tăm xỉa răng và những thứ khác (Alphabooks và NXB Lao động) là tản văn đáng chú ý gần đây nhất của nhà văn Nguyễn Vĩnh Nguyên. 1. Mười giờ đêm, theo thói quen Ân lững thững từ lầu một xuống nhà dưới, kiểm tra lại bếp ga, điện đóm, cửa nẻo. Em thật đẹp! Ngôn từ đành bất lực
Một dáng buồn siêu thoát tự thân bay
Em có phải cội nguồn xưa nước mắt
Những vệt sao cháy rụng suốt đêm gầy
|
|
|
|
|
|